Cái thời mà tôi vẫn chưa hiểu khái niệm nền kinh tế tập trung là gì, cơm ăn là gạo cám, áo mặc là khăn mùi xoa - lúc đó tem phiếu luôn là thứ tài sản phải được nâng niu nhất ở trong nhà....
Nét đẹp Hà Nội
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Cả tuổi ấu thơ trong tôi là những năm tháng khó khăn của thời bao cấp...
Cái thời mà tôi vẫn chưa hiểu khái niệm nền kinh tế tập trung là gì, cơm ăn là gạo cám, áo mặc là khăn mùi xoa - lúc đó tem phiếu luôn là thứ tài sản phải được nâng niu nhất ở trong nhà...
Năm 4 tuổi, thỉnh thoảng từ sáng tinh mơ, khi mà Hà Nội vẫn còn chìm trong màn đêm ướt đẫm sương, với cái mùi ngai ngái rất đặc trưng của đêm Hà Nội, tôi và mẹ đã phải bao tải, ống lon ra Cửa hàng gạo nhà nước ở phố Thợ nhuộm để xếp hàng đong gạo. Tôi vẫn còn nhớ thời đó lúc mẹ đứng xếp hàng thì tôi được phép đi loanh quanh để nhìn ngắm, rõ ràng lúc đó tôi vẫn chưa có ý thức gì về cái đẹp cũng như những sự huyền ảo của phố Hà Nội.
Nhưng dường như vô thức, sau này khi lớn lên, mỗi lần được nhìn ngắm Hà Nội đêm, với cái mùi ngai ngái đó tôi lại nhớ đến những ngày ấu thơ đong gạo ấy. Dù nó giờ chỉ còn đọng lại đôi chút trong ký ức mờ ảo, mờ ảo tựa như những giọt sương đêm mỏng manh đọng trên cái màng nhện và đang bắt đầu bốc hơi dưới ánh nắng của bình minh. Phải chăng cái chất Hà Nội đã ngấm vào trong tôi từ thời ấy...
Tôi còn nhớ, thuở ấy Hà Nội không có đèn đóm gì cả, mỗi lần khi đến ngày xếp hàng đong gạo, mẹ dẫn tôi đi qua những con đường rất tối và nhiều cây có mùi rất thơm mà sau này tôi mới biết đó là mùi hoa sữa. Một mùi rất đặc trưng của Hà Nội. Có lần mẹ bị mất sổ gạo và tem phiếu, mẹ đã ngồi ở gốc cây hoa sữa cuối con đường đó và khóc.
Tôi hiển nhiên cũng chẳng hiểu gì thấy mẹ khóc cũng oà khóc theo. Đó là lần đi mua gạo cuối cùng của tôi. Sau vụ này bố tôi dành luôn quyền đi xếp hàng mua gạo và tôi phải nằm ngủ trên giường thay vì được dậy sớm từ 2h sáng để đi qua con phố tối, để lang thang quanh cửa hàng gạo ngửi mùi ngai ngái của Hà Nội phố về đêm...
Sau này khi lớn lên, nhất là khi có được thằng bạn thân đồng cảm, cả hai thằng đều yêu Hà Nội và cảm nhận nét đẹp của Hà Nội giống nhau một cách khó hiểu. Tôi mới lại có dịp lang thang ngắm nhìn cái đẹp của Hà Nội về đêm. Hà Nội ngày nay đã khác xưa rất nhiều, những con phố rộng hơn, sạch hơn, sáng hơn, nhà đẹp hơn, nhưng cũng mất đi nhiều vẻ đẹp đặc trưng...
Cái vẻ đẹp đặc trưng Hà Nội giờ chỉ còn hiện diện về đêm ở những khu phố cổ, nơi vẫn còn tồn tại những căn nhà cũ kĩ, những bức tường và cửa sổ đều trông có vẻ tạm bợ, với ánh sáng vàng lờ nhờ trong sương đêm của cái đèn treo trên cái cột điện già cỗi chỉ chực đổ xuống. Tất cả là thế - nhưng chỉ khi màn đêm Hà Nội tĩnh lặng buông rèm thì một vẻ đẹp kỳ diệu và khó tả chỉ có ở Hà Nội lại hiện về...
Có những đêm, hai thằng lang thang trên những con phố cổ Hà Nội dài hun hút không một bóng người, dưới màn sương đêm vàng đi vì một cái đèn tròn sắp hỏng treo trên cây cột điện đen đúa. Cả hai đứng lặng lẽ và si mê ngắm nhìn mà chẳng thốt nên lời. Hà Nội đẹp quá!!! Chỉ vài năm nữa thôi, chắc chẳng bao giờ chúng tôi còn cơ hội nhìn thấy Hà Nội như thế này nữa...
Hà Nội về đêm là những con phố dài lặng thinh không một bóng người, là lúc mà cái mùi ngai ngái quá khứ trở về, và cũng là lúc tiếng rao đêm của những kẻ bán dạo khuya dễ làm ta nao lòng nhất...
Tôi và nó đã từng cùng lặng đi thương cảm khi nhìn thấy một em bé nhỏ bụi đời, co quắp cố rúc vào miếng bao tải nhỏ - cố dỗ mình trong một đêm đông giá lạnh, cùng gai người với những tiếng rao đêm của những người bán rong - vật lộn mưu sinh khi mọi người yên giấc nồng...
Mọi thứ của Hà Nội trong đêm khuya tĩnh lặng là một bức tranh tuyệt diệu - mà mỗi lần nhìn ngắm nó - tình yêu Hà Nội trong mỗi chúng tôi lại trào dâng một cảm giác xao động thật khó tả...
Tất cả những điều đó làm nên vẻ đẹp của Hà Nội - một vẻ đẹp diệu kỳ không đâu có được và chỉ những người thật yêu Hà Nội mới có thể cảm nhận được nó mà thôi....
Cái thời mà tôi vẫn chưa hiểu khái niệm nền kinh tế tập trung là gì, cơm ăn là gạo cám, áo mặc là khăn mùi xoa - lúc đó tem phiếu luôn là thứ tài sản phải được nâng niu nhất ở trong nhà...
Năm 4 tuổi, thỉnh thoảng từ sáng tinh mơ, khi mà Hà Nội vẫn còn chìm trong màn đêm ướt đẫm sương, với cái mùi ngai ngái rất đặc trưng của đêm Hà Nội, tôi và mẹ đã phải bao tải, ống lon ra Cửa hàng gạo nhà nước ở phố Thợ nhuộm để xếp hàng đong gạo. Tôi vẫn còn nhớ thời đó lúc mẹ đứng xếp hàng thì tôi được phép đi loanh quanh để nhìn ngắm, rõ ràng lúc đó tôi vẫn chưa có ý thức gì về cái đẹp cũng như những sự huyền ảo của phố Hà Nội.
Nhưng dường như vô thức, sau này khi lớn lên, mỗi lần được nhìn ngắm Hà Nội đêm, với cái mùi ngai ngái đó tôi lại nhớ đến những ngày ấu thơ đong gạo ấy. Dù nó giờ chỉ còn đọng lại đôi chút trong ký ức mờ ảo, mờ ảo tựa như những giọt sương đêm mỏng manh đọng trên cái màng nhện và đang bắt đầu bốc hơi dưới ánh nắng của bình minh. Phải chăng cái chất Hà Nội đã ngấm vào trong tôi từ thời ấy...
Tôi còn nhớ, thuở ấy Hà Nội không có đèn đóm gì cả, mỗi lần khi đến ngày xếp hàng đong gạo, mẹ dẫn tôi đi qua những con đường rất tối và nhiều cây có mùi rất thơm mà sau này tôi mới biết đó là mùi hoa sữa. Một mùi rất đặc trưng của Hà Nội. Có lần mẹ bị mất sổ gạo và tem phiếu, mẹ đã ngồi ở gốc cây hoa sữa cuối con đường đó và khóc.
Tôi hiển nhiên cũng chẳng hiểu gì thấy mẹ khóc cũng oà khóc theo. Đó là lần đi mua gạo cuối cùng của tôi. Sau vụ này bố tôi dành luôn quyền đi xếp hàng mua gạo và tôi phải nằm ngủ trên giường thay vì được dậy sớm từ 2h sáng để đi qua con phố tối, để lang thang quanh cửa hàng gạo ngửi mùi ngai ngái của Hà Nội phố về đêm...
Sau này khi lớn lên, nhất là khi có được thằng bạn thân đồng cảm, cả hai thằng đều yêu Hà Nội và cảm nhận nét đẹp của Hà Nội giống nhau một cách khó hiểu. Tôi mới lại có dịp lang thang ngắm nhìn cái đẹp của Hà Nội về đêm. Hà Nội ngày nay đã khác xưa rất nhiều, những con phố rộng hơn, sạch hơn, sáng hơn, nhà đẹp hơn, nhưng cũng mất đi nhiều vẻ đẹp đặc trưng...
Cái vẻ đẹp đặc trưng Hà Nội giờ chỉ còn hiện diện về đêm ở những khu phố cổ, nơi vẫn còn tồn tại những căn nhà cũ kĩ, những bức tường và cửa sổ đều trông có vẻ tạm bợ, với ánh sáng vàng lờ nhờ trong sương đêm của cái đèn treo trên cái cột điện già cỗi chỉ chực đổ xuống. Tất cả là thế - nhưng chỉ khi màn đêm Hà Nội tĩnh lặng buông rèm thì một vẻ đẹp kỳ diệu và khó tả chỉ có ở Hà Nội lại hiện về...
Có những đêm, hai thằng lang thang trên những con phố cổ Hà Nội dài hun hút không một bóng người, dưới màn sương đêm vàng đi vì một cái đèn tròn sắp hỏng treo trên cây cột điện đen đúa. Cả hai đứng lặng lẽ và si mê ngắm nhìn mà chẳng thốt nên lời. Hà Nội đẹp quá!!! Chỉ vài năm nữa thôi, chắc chẳng bao giờ chúng tôi còn cơ hội nhìn thấy Hà Nội như thế này nữa...
Hà Nội về đêm là những con phố dài lặng thinh không một bóng người, là lúc mà cái mùi ngai ngái quá khứ trở về, và cũng là lúc tiếng rao đêm của những kẻ bán dạo khuya dễ làm ta nao lòng nhất...
Tôi và nó đã từng cùng lặng đi thương cảm khi nhìn thấy một em bé nhỏ bụi đời, co quắp cố rúc vào miếng bao tải nhỏ - cố dỗ mình trong một đêm đông giá lạnh, cùng gai người với những tiếng rao đêm của những người bán rong - vật lộn mưu sinh khi mọi người yên giấc nồng...
Mọi thứ của Hà Nội trong đêm khuya tĩnh lặng là một bức tranh tuyệt diệu - mà mỗi lần nhìn ngắm nó - tình yêu Hà Nội trong mỗi chúng tôi lại trào dâng một cảm giác xao động thật khó tả...
Tất cả những điều đó làm nên vẻ đẹp của Hà Nội - một vẻ đẹp diệu kỳ không đâu có được và chỉ những người thật yêu Hà Nội mới có thể cảm nhận được nó mà thôi....
Đăng nhận xét